Tại sao bạn lại sợ cơn mưa đến vậy? Sợ đến mức cáu gắt với người thân?

20240109_WPA3JVZu.png
Hôm trước, lúc đưa Ken đi học về, như thường lệ 2 bố con tạt qua công viên ngồi chơi, quanh đó cũng có thêm 1 bạn nhỏ.
Thời tiết chiều không còn nắng nóng, dễ chịu nên các bạn mải miết chơi. Một lúc sau trời đổ mưa, thực ra cơn mưa cũng nhẹ hạt thôi, ấy thế mà anh kia quát vợ: “Vợ che ô cho con rồi về còn gì nữa”.
Xong thấy vợ chưa kịp lại nặng lời tiếp.
Mình biết là anh thương con, nhưng lo lắng quá, bao bọc quá.
(Trong bài này mình cũng chỉ nói về những cơn mưa vừa, không kiểu mưa lũ lụt,... )
Ken vẫn còn chơi, mình thấy mưa nên bảo:
- Ken ơi mưa đấy con
- Dạ, con thích bố à.
- Ok con, con thích tắm luôn không
- Có bố à
- Nếu không phải nắng xong mưa ngay thì con tắm được, con nhớ đúng không.
- Dạ
- Nhưng nay mưa nhỏ con à
- Ok thế mình về bố nhé
- Ok con
Tuổi thơ con trẻ hạnh phúc mấy ai không tắm mưa đâu, bạn lo lắng không khí giờ ô nhiễm cũng đúng nhưng không mưa nó vẫn ô nhiễm rồi, thỉnh thoảng chứ đâu phải lúc nào ta cũng thế đâu.
Những người cảm nhận sâu sắc, những nhà thơ, nhà văn, nghệ sĩ, hay người có chất nghệ sĩ,... họ cũng có cái gì đó rất yêu những cơn mưa.
Chúng ta sợ cảm lạnh, cũng đúng, nhưng cảm lạnh với mình con cần trải qua, mình không sợ con cảm lạnh do mưa chút nào, và thực sự khi mình không nghĩ bị cảm lạnh thì cơn cảm lạnh rất khó có thể đến.
20240109_fT2Fr5Kp.png
 
Với con cảm lạnh vì mưa nó nhẹ nhàng hơn nhiều so với ốm sốt do thiếu ánh sáng, thiếu sương gió,... ốm sốt do bao bọc, thậm chí cảm do mưa nó sản sinh ra cơ chế thích ứng thời tiết tốt hơn, và ngược lại, cứ bao bọc thì khả năng thích ứng trong con càng kém đi, cứ để ý mà xem, đứa trẻ bọc nhiều thì chỉ ở được trong nhà, siêu thị,... gặp mưa nắng, thời tiết trở trời dễ ốm lắm. Và cái ốm khó thuốc chữa nhất là ốm do tâm bệnh, bệnh xuất phát từ cái tính hay hay lo lắng của tâm.
Tiện thể mình chia sẻ câu chuyện cuối tuần vừa rồi:
Sáng hôm ấy, gia đình đưa Ken đi chơi, cùng chỗ ấy có một số gia đình nữa, lúc mình đến thấy các con đang làm bánh, người lớn đang trò chuyện, ngắm mưa, không khí mát, dễ chịu thật. Ken và Tép, Men cũng tham gia làm bánh cùng, một lúc thấy mưa như này lâu dứt nên hỏi Ken, Tép:
- Các con thích tắm bể kia không
- Con có
- Đang mưa, tắm mưa luôn con nhé
- Zê zê (cả Ken Tép đều hào hứng, em Men cũng thích)
Thế là cả nhà ra tắm
20240109_6BqB7EKE.png

 

Mình có hỏi và khích lệ mọi người, một số người quan sát lúc, hình như các bạn nhỏ cũng đòi ra, thấy an toàn nên cho con xuống chơi, các anh thấy nước ấm, bạn nhỏ thích nên vui, lại rủ những người còn lại. Cũng có một số anh chị không cho con xuống, có chị mẹ của bé 7 tuổi bảo:
"Chị mà cho con ra mưa là ốm ngay, và sau mỗi trận ốm cứ phải một đống kháng sinh ấy"
Thực ra giờ cũng khó cho chị, nó đã thành như thế rồi nên viết ra chỉ muốn những người bạn bè, những người follow Bố Ken có một góc nhìn rộng hơn, bình tâm hơn khi con còn nhỏ, từ đang giai đoạn ươm mầm.
Thực sự thì Ken 5 tuổi chưa một lần kháng sinh dù bạn biết đấy, mình cho con chơi giữa nắng, giữa mưa từ nhỏ, chơi bùn đất, tắm sông suối thường xuyên.
 
Cơn mưa đến chúng ta có thể cằn nhằn hoặc thưởng thức nó. Cả hai đều phụ thuộc vào thái độ của chúng ta.
20240113_dNWvqk8X.jpg
20240113_4iCE1M4F.jpg
20240109_rOcxWa0S.png
Hãy quan sát các con chơi với những bong bóng rơi vỡ trên mặt nước lúc mưa: Nó đẹp làm sao.
 
Bài viết là trải nghiệm và tâm huyết Bố Ken dành tặng bạn, bạn thấy hay và muốn chia sẻ cho bạn bè Bố Ken rất ủng hộ. Hãy cứ chia sẻ, bạn nhé.

Thân gửi
Bố Ken ✍️
Sao chép thành công mã giảm giá