Nhiều mẹ đã rất vất vả
Đã cố gắng rất nhiều
Nhưng
Mỗi ngày lại thêm mệt mỏi cho cả 2
Mỗi ngày lại thêm kiệt sức cho cả 2
Ấy thế mà chúng ta không tự nhìn nhận lại và đặt câu hỏi rằng: Có gì đó đã sai chăng?
Ta cứ cho là dọa nạt, quát tháo, bức ép là đúng, là khiến con nghe
Ta, cuộc sống cứ chạy theo thời gian, chạy theo deadline...
Cứ nghĩ thế là đúng và bắt con phải chạy theo như vậy....
Bạn thân mến,
Bố Ken viết điều này trong lớp chương trình Coaching sáng nay
Tuy nhiên Bố Ken biết nhiều bạn đang gặp
Rất căng thẳng
Thế nên viết luôn thêm vào trên trang fb này
Nhờ fb lan tỏa để bạn đọc được
Bố Ken không có ý chê trách bạn đâu
Bạn cũng đã vất vả lắm rồi
Bố Ken cũng thấy rất thương các bạn nhỏ
Vậy nên mong bạn hiểu đúng, tránh hiểu lầm. Nhiều người thấy bị nói nên đau lòng, thay vì thế hiểu đúng, đón nhận, chấp nhận những gì mình sai, sửa chữa....
Cơ thể/tâm trí sáng ra còn chưa đủ tỉnh táo
Nó nên được gọi dậy/đánh thức bởi những âm thanh nhẹ nhàng, thư thái, những ý niệm, những câu từ, những cử chỉ ngập tràn sự quan tâm, ngập tràn tình yêu.
Nó không nên bị đánh thức, không nên bị thúc giục bởi những thứ khó chịu nào đó trong chúng ta, nó không nên đánh thức bởi những thứ rất nông cạn, những âm thanh khó chịu như: MUỘN RỒI, ĐẾN GIỜ RỒI...
Thư thái nó mới thực sự là sống
Chúng ta có thể nhớ lại những lúc ta chạm đến cái vị của sự thư thái đó, để thấy nó giá trị thế nào
Nếu chúng ta cứ chỉ lao đi như một cái máy, thế thì thật lãng phí.
Trước hết chính bạn
Hãy đón lấy lời này
Hãy trải nghiệm trạng thái thư thái ấy
Nạp cho cơ thể
Cho tâm trí mình những giai điệu nhẹ nhàng
Đó như bữa ăn sáng đầu tiên của chúng ta vậy
Bạn có thể thức dậy sớm hơn và mở những bản nhạc nhẹ
Để cơ thể và tâm trí thích nghi dần
Đừng vội làm gì cả
ĐỪNG
ĐỪNG VỘI LÀM BẤT CỨ ĐIỀU GÌ CẢ
Chỉ nằm, ngồi, nghe, tận hưởng khoảnh khắc thư thái ấy
10, 15 phút cũng là ổn.
Hãy để bản nhạc ấy đi vào dần tâm trí con
Hãy để trạng thái thư thái ấy của bạn đi vào tâm trí con
Hãy để đôi bàn tay dịu dàng của bạn chạm lên cơ thể con
Đừng đánh thức bằng hành động thô bạo như đét đít, quát mắng. . . làm gì cả
Đó là cách cuối cùng, nói về kết quả thì nó vẫn là cách nhưng kèm theo sau đó là những hệ quả khác nữa mà chúng ta không nhìn thấy. . .
Khi bạn đánh thức con bởi những điều Bố Ken chia sẻ trên
Đủ kiên trì, con sẽ mong chờ một sớm mai thức dậy
Bởi con biết rằng
Đó là khoảnh khắc thật DỄ CHỊU, YÊU THƯƠNG.
Thậm chí một thời gian sau
Chỉ nghe tiếng nhạc thôi con đã TỰ bật dậy, chạy lại, ôm chầm lấy chúng ta . . .
Đừng để khoảnh khắc mỗi sớm mai thức dậy
Đừng để khoảnh khắc mỗi sớm mai đi học
Là nỗi ÁM ẢNH trong các con.
Có đó
Đã nhiều bạn rất sợ mỗi sớm mai thức dậy
Đã nhiều bạn rất sợ mỗi sớm mai đi học
Các con sợ đối diện với cả mẹ nó, cả bố nó...
Đứa trẻ rất yêu chúng ta
Con có giận hờn thì cũng chỉ một lúc thôi
Con không hậm hực và thù hằn lâu như người lớn
Con vẫn rất yêu bạn cho đến khi hết tuổi thơ ngây
Thế thì đừng đổ ra những thứ xấu xí thêm nữa
Không đơn giản chút nào
Nhiều bạn đã không làm chủ được nữa
Bởi tập tính đã sâu dày quá rồi
Hãy đón lấy lời chia sẻ/nhắc nhở này và thực hành bạn nhé
Dần chính trong bạn sẽ được an yên
Dần mọi ý niệm, lời nói, cử chỉ sẽ nhẹ nhàng đi….
Vài điều lưu ý BK nhắn thêm, rằng:
Sáng ra không nên uốn nắn hành vi con vội
Khi tâm thế chưa sẵn sàng
BK hiểu lòng tốt của bạn khi muốn đứa con nên người
Nhưng khi tâm thế con còn chưa sẵn sàng
Thế thì nó lại ra một kết quả ngược. . .
Nữa là trước khi đi ngủ
Chúng ta cũng nên buông đi một số việc
Chúng ta cũng giảm bớt đi một số bài tập nếu việc học của con nhỏ chiếm quá nhiều thời gian
Nếu chúng ta không cùng nhau đi vào giấc ngủ với trạng thái THƯ THÁI
Chúng ta đi ngủ với trạng thái bực tức
Thế thì sẽ rất mệt, rất mệt
Vài dòng chia sẻ tới, đọc xong bạn cảm thấy thế nào?
Bố Ken